Khu nghỉ dưỡng nằm trong rừng cây hoang sơ.
Toàn bộ diện tích khu nghỉ dưỡng (resort) khoảng 20 héc ta thì có tới hơn 15 héc ta đất trống, cây cối mọc như rừng. Cỏ dại phủ um tùm một cách có trật tự, bên trong chứa chấp cả ti tỉ con cào cào bé bằng hai ba hạt gạo, mỗi khi có động là nhảy lên xoi xói. Trên đường đi nhận phòng, tôi ngồi thụp xuống, rón rén bụm tay bắt cho bé con ba tuổi con cào cào màu xanh lá.
Vậy mà bé con ghiền, trưa không ngủ, "mẹ ơi đi bắt cào cào". Thế là giữa trưa nắng, hai mẹ con ngụp lặn trên cỏ, tâm hồn thanh khiết trong môi trường tự nhiên, nhảy choi choi bắt cào cào. Vui như hội. Hết cả buổi trưa.
Hòa mình trong môi trường thiên nhiên, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, thoải mái.
Cũng ngộ, cái resort gì mà giống nhà quê xưa, không có bất cứ sản phẩm nào của thời hiện đại trong phòng. Không máy lạnh, tủ lạnh, không điện thoại, không cả ti vi. Ở nhà, lúc bé con không đi học, hay khóc nhèo nhèo đòi xem ti vi. Nhiều lúc tôi khổ sở rút dây nguồn tháo pin đồ điều khiển, lâu lâu bé con ngủ rồi mới dám lén lút cắm dây, mở ti vi, âm thanh vặn thật nhỏ để xem chương trình thời sự hay bộ phim mình yêu thích.
Ở trường bé con “được” cô giáo cho xem ti vi gần như suốt ngày, để giữ gìn trật tự. Hơn bốn mươi đứa con nít với hai cô giáo, giữ gìn trật tự không phải là chuyện dễ nên đành nhờ cái ti vi. Có lần bé con về nhà, múa võ, xuống tấn. Hỏi con làm gì, bé con nói làm “xi nhăn” (siêu nhân). Tôi cười như mếu.
Hoa sim.
Kiến càng.
Ở đây không bận rộn với cái ti vi nên hai mẹ con rảnh rang vô cùng, khi ra biển ngồi đọc truyện cổ tích, vẽ tranh tô màu, lượm vỏ sò vỏ ốc, chơi trò xúc cát với bộ đồ chơi con được thưởng cho danh hiệu "bé khỏe bé ngoan"... Lúc thì dạo vòng quanh resort, chỉ cho bé con thấy đây là cây xoài, cây ổi, cây mít, kia là cây bàng, cây dừa, cây thông lá kim; hoa này là hoa dâm bụt, hoa trang, hoa giấy, hoa điệp, hoa sim, hoa muống biển... và con này là con kiến càng, con cuốn chiếu, con nhện, con tắc kè, con rắn mối, con sóc (lại có cả mấy con sóc lâu lâu chạy vụt qua trước mặt).
Châu chấu.
Mà sao cái resort này đắt đỏ thế. Một phần ăn nhỏ có giá hơn trăm ngàn. Thức ăn được đặt trong tô chén bằng đất nung nặn và vẽ hoa văn bằng tay nên nhìn thô kệch đúng kiểu quê xưa. Nhưng bữa ăn thật ngon miệng, chợt nhận ra cái giá cả trăm ngàn bỗng trở thành có lý khi biết rằng nguyên liệu để chế biến thức ăn 100% là nguyên liệu sạch, được chế biến tươi sống từ các loại hải sản đánh bắt tại địa phương hoặc hái từ những vườn rau trên đảo. Ăn mà lòng an, không phải lo ngay ngáy các loại hóa chất thiên hạ thường vô tư sử dụng để cho ra sản phẩm giá rẻ. Càng vui hơn khi bé con ăn hết chén, còn đòi mẹ ơi ăn nữa.
Những con bò vàng thảnh thơi nằm nghỉ sau khi ăn no cỏ cũng khiến cho con trẻ tò mò, thích thú quan sát.
Cái resort gì mà yên tĩnh quá. Vô nhà hàng không rộn ràng tiếng “dô dô” và cụng ly bốp bốp. Xuống biển không nghe tiếng í ới gọi nhau hay hét hò ầm ĩ. Thả bộ vòng quanh. Đằng kia là mấy bạn trẻ Thụy Sỹ ngồi trước hiên đọc sách. Góc nọ có bác người Pháp cắm cúi chụp hình côn trùng. Khách Tây đi đâu cũng im lặng. Người Á hay người Việt đến đây hình như cũng bị lây không khí tĩnh mịch này nên không nói to cười to như thói quen cố hữu.
Khắp xung quanh chỉ nghe tiếng sóng lao xao vỗ vào bờ đá, tiếng gió lùa qua những tán lá xanh non, tiếng chim hót ríu rít, tiếng côn trùng nỉ non sau những trận mưa, và thỉnh thoảng có tiếng người thì thầm hay hát lên thật khẽ.
Bé con suốt ngày vận động nhiều, lại ăn no nên tối ngủ ngon không trở mình. Và resort thiếu tiếng khóc nhè của con nít, lại càng yên ắng. Cái resort gì mà… dễ thương. Không gian sống sao … dễ thương quá.
No comments:
Post a Comment